Cuộc sống của em giờ đây không hạnh phúc anh ạ, em đã sai rồi. Giờ thì em hiểu vì sao khi biết tin em sẽ kết hôn anh lại là người phản đối nhiều như vậy, hôm đó hình như anh uống hơi nhiều và là lần đầu tiên anh mắng em.
Anh!
Em đã cố dằn lòng để không gọi anh bằng hai từ “Anh yêu”, em đã rất cố gắng, cố gắng trong suốt 6 năm qua nhưng sao trong em vẫn chỉ là cảm giác cô đơn và trống rỗng thế này. Có lẽ đó là cái giá em phải trả khi không biết nâng niu và giữ gìn tình yêu của anh, để rồi khi anh ra đi em mới cảm nhận hết anh quan trọng thế nào với cuộc sống của em. Giờ đây trên mỗi bước đường em đi qua, mỗi một trải nghiệm em vẫn khát khao được chia sẻ cùng anh.
Hôm nay là một ngày đặc biệt của anh, ngày anh được sinh ra trên cõi đời này. Em đang ngồi ở văn phòng, biết bao việc cần em xử lý nhưng sao tâm trí em chỉ hướng về anh thôi, em muốn bỏ mặc tất cả để đến với anh, ở bên anh trong một ngày đặc biệt này.
Đã bao lần em cầm điện thoại lên, bấm số rồi lại tắt đi. Em biết dù em có đến anh cũng không muốn đón nhận nữa, dù em có đau khổ anh cũng bỏ mặc em rồi. Sao anh lại lạnh lùng như vậy? Em ghét anh, khi chúng ta bên nhau anh nồng nàn và ấm áp bao nhiêu thì khi rời xa anh lại lạnh lùng và xa lạ bấy nhiêu, đến một câu quan tâm, một lời hỏi thăm cũng không có. Anh có biết là em đau lòng và khát khao anh đến nhường nào không?
Anh còn nhớ ngày sinh nhật đầu tiên anh chia sẻ cùng em không? Trong em những cảm giác đó vẫn nguyên vẹn như 7 năm về trước vậy. Mình bắt đầu bằng một buổi sáng dạo chơi trong vườn bách thảo, rồi đi ăn, sau đó là đi đạp vịt ở Hồ Tây, rồi đi ăn món kem Pháp mà anh thích, chọn cho anh một chiếc áo mới và ăn tối ở một quán cơm sinh viên trong trường anh.
Buổi tối trong cơn mưa phùn của mùa xuân, gió mùa đông bắc tràn về, cái cảm giác lạnh buốt đến tê tái anh và em lại cùng nhau đi lượn phố, cái cảm giác ôm anh từ đằng sau và gục đầu vào vai anh dưới cơn mưa mùa xuân thật bình yên và ấm áp. Rồi mình trao nhau những nụ hôn đầu tiên, cái cảm giác lần đầu tiên vụng về và bối rối ấy khiến cho nụ hôn của chúng ta không trọn vẹn nhưng với em nó sẽ là nụ hôn ý nghĩa nhất trong cuộc đời này.
Ngày hôm qua, em đã thực hiện lại một số việc mà chúng ta đã trải nghiệm cùng nhau 7 năm trước, em đã lái xe đi lại những con đường kỷ niệm, vẫn có những hạt mưa xuân anh ạ. Em đã hạ cửa kính xuống và mở cửa trời để những hạt mưa xuân phả vào tóc em, vào khuôn mặt và bàn tay em, cái cảm giác lạnh lẽo đến tê tái mặc dù em đã để nhiệt độ ở mức cao nhất.
Rồi em cũng tìm được một hàng có món kem Pháp mà anh thích, mình em đã gọi 2 suất và ăn một cách ngon lành. Chẳng biết là do kem lạnh hay cái cảm giác thiếu vắng anh mà em thấy lạnh quá anh ạ. Sau đó em đã đi ăn tối một mình, anh còn nhớ khi mình đi ăn tối với nhau anh đã nói gì với em không?
Anh nói “anh xin lỗi vì không thể đưa em đi ăn ở những nhà hàng sang trọng để xứng đáng với hình ảnh của em, nhưng anh sẽ cố gắng để sau này mỗi lần chúng ta đi ăn sẽ được phép lựa chọn những nhà hàng sang trọng nhất, những dịch vụ tốt nhất”. Anh có biết lúc đó em đã tự hào và hạnh phúc thế nào không?
Em đâu cần những thứ vật chất xa hoa của những người đàn ông đang theo đuổi em, em chỉ cần biết rằng mỗi ngày trôi qua anh luôn cố gắng vì em, vì tương lai của chúng ta là em vui rồi. Trong em cũng có một niềm tin mãnh liệt rằng anh sẽ thực hiện được điều đó trong một ngày không xa.
Giờ đây khi anh đã là một người đàn ông thành đạt, đi những chiếc xe đắt tiền vào những nhà hàng sang trọng, sử dụng những dịch vụ tốt nhất nhưng người cùng anh thực hiện những điều đó không phải là em nữa rồi, cứ nghĩ đến điều đó em thấy đau lòng quá. Tối qua em đã lựa chọn một nhà hàng rất sang trọng, đặt một phòng VIP trong khách sạn Sofitel, gọi những món ăn mà anh thích, một chai rượu vang và bộ đồ ăn dành cho 2 người.
Lúc em gọi cho anh là lúc bữa ăn đã được chuẩn bị xong, rượu cũng đã được rót ra ly, nhưng chẳng hiểu sao em lại không nói được gì để rồi cuộc điện thoại kết thúc bằng những chuyện không đầu không cuối, những lời hỏi thăm xã giao. Khi bắt đầu uống những giọt rượu đầu tiên em đã khóc, nước mắt hòa cùng với ly rượu khiến em thấy mặn chát. Em khóc vì cảm giác cô đơn và hụt hẫng, khóc vì nhớ anh, khóc vì cần một chút hơi ấm, một cái nhìn ấm áp yêu thương, một cái nắm tay thật nhẹ.
Những người phục vụ phòng đã nhận ra em, họ xì xào với nhau và tỏ ra thương cảm nhưng em cần gì phải giữ hình ảnh của mình nữa khi mà điều quan trọng nhất là anh thì em không thể nắm giữ. Một mình em đã ăn hết những món ăn mà em đã gọi, uống cạn một chai rượu vang đã mở nhưng em không say, và rồi em đi như vô định quanh hồ Hoàn Kiếm, những hạt mưa xuân cộng thêm gió mùa đông bắc khiến em thấy lạnh buốt và cô đơn.
Em biết, có thể giờ đây tình yêu của anh dành cho em đã không còn nhưng anh ít nhiều vẫn còn quan tâm đến em. Sao anh cứ lạnh lùng như vậy, sao không gần gũi như ngày xưa để em có một điểm tựa, sao anh không nói với em một lần những cảm xúc và suy nghĩ của anh?
Em nhận thấy gần đây anh đang có chuyện gì đó không vui, anh vẫn nói rằng em là người hiểu anh nhất, gần gũi anh nhất, thương anh nhất sao anh không chia sẻ với em? Em ghét anh khi anh cứ phải gồng mình lên để gánh chịu tất cả một mình, anh không sợ đến một ngày tất cả sẽ vỡ òa trong anh sao?
Cuộc sống của em giờ đây không hạnh phúc anh ạ, em đã sai rồi. Giờ thì em hiểu vì sao khi biết tin em sẽ kết hôn anh lại là người phản đối nhiều như vậy, hôm đó hình như anh uống hơi nhiều và là lần đầu tiên anh mắng em. Lúc đó em chẳng nghĩ được gì, chỉ muốn ràng buộc cuộc đời mình vào một người đàn ông khác để quên anh đi. Nhưng giờ đây em nhận ra một điều em không thể thực hiện được điều đó, và em lại đang phải diễn cái vai diễn là một người vợ tốt, yêu thương người đàn ông của mình.
Em mệt mỏi quá rồi anh ạ, giờ đây em lại thường tìm một nơi nào đó để ngồi một mình hoặc lái xe đi vô định trên đường để tận hưởng cái cảm giác cô đơn, để lại được sống với những kỷ niệm về anh. Những lúc như vậy em biết rằng em cần anh trong cuộc sống này, chỉ cần có anh thôi. Hãy về với em đi anh, em không thể chịu đựng thêm nữa cái cảm giác thiếu vắng anh, em lạnh và cô đơn quá anh ạ. Nhớ anh nhiều.
thuy đã bình luận
Chị hãy buông tha cho anh ấy đi,chị không có quyền và cũng không còn xứng để đòi hỏi sự quan tâm của anh ấy.Tình yêu chân chính thì không có sự ích kỹ trong đó.Giờ chị đang tiếc nuối vì chị không được hưởng những gì hiện tại anh ấy có mà là một người con gái khác đúng không?Chị thật tồi khi viết lên những dòng chữ này vì chị đang có gia đình.Chị không sợ người ta sẽ xem thường chị khi đọc những dòng chữ này uh?Chị có học thức mà!
luyến đã bình luận
đúng vậy, người ta thường hay không quý trọng những gì mình đang có, chỉ khi nào mất nó rồi mới thấy hối tiếc, tình cảm của con người mà không ai có thể trách hay làm gdduwwocj. Mặc dù chị sai nhưng cũng không thể trách chị được, theo em chị cứ nói chuyện thẳng thắn với anh ấy, nếu anh ấy và chị đều khôgn có gì ràng buộc và anh ấy vẫn yêu chị thì có thể 2 người sẽ quay lại, nhưng nếu anh ấy có chọn lựa khác rồi thì chi cứ coi như đây là cái giá phải trả, hay 2 người có duyên nhưng không phận, Nhưng có 1 điều em nghĩ chị nên nghĩ đến là liệu anh ấy còn chấp nhận chị nữa không. Chúc chị có quyết định đúng đắn
tran thuy đã bình luận
khi đọc những dòng tâm sự của chị, em hiểu chị đã phải trải qua những quãng thwoif gian như thế nào. E chắc rằng anh vẫn còn yêu chi lắm. Không phải anh vô tâm đâu chị a, là người đàm ông họ thường thế, họ luôn muốn những điều tốt đẹp nhất cho người mình yêu. Con người ta không dễ thay đổi như thế đâu. em thiết nghĩ anh có những nỗi lòng của riền mình ma không muốn chị biêt. Chị đã đánh mất hạnh phúc của mình một lần, giờ là lúc chị lên mạnh dạn tìm lại tình yêu của chính mình. Hãy can đảm gặp và trò chuyện, nói thật những suy nghĩ của mình, Và anh chị hãy chia sẻ những khó khăn, vui buồn với nhau. Trong chuyện tình yêu không ai có lỗi cả, quan trọng là anh va chị có đủ sức mạnh để đến với nhau lần nữa khôbng. em mong chị hãy can đảm và tìm lại tình yêu của chính mình.
snowangel đã bình luận
khi đọc xong tâm sự của chị mà em thấy buồn quá. em cũng đang trong hoàn cảnh như chị. cũng vì một lời nói mà em mất a đấy rất nhanh.nhanh đến nỗi không ai ngờ được.để giờ đây cả 2 vẫn yêu nhau,vẫn nhớ nhau nhưng chả thể làm được gì khi mà a đấy đã lấy vợ. ngày cưới anh đấy nhìn a mà em thấy buồn. liệu có thể quên được không chứ? liệu a đấy có hp k khi mà a đấy luôn nghĩ về em, khi mà a đấy k yêu người ta. e thương a đấy hơn là ghét nữa. sẽ không sao phải k? sẽ k đau nữa phải k?
nam nguyen đã bình luận
tình yêu là vậy đó bạn, khi đang yêu nếu bạn không biết gìn giữ và quý trọng nó khi mất rồi bạn sẽ thấy hối hận. Những đã không còn kịp nữa rồi 1 người đàn ông cao thượng lắm cũng sẽ khó chấp nhận được bạn nữa. Hãy để những kỉ niệm đó thành quá khứ đẹp mỗi khi nhớ về nhau. Bạn hãy vun đắp gđ của mình cho tốt đi đừng để thêm 1 người đàn ông nữa lại đau khổ vì bạn. Chúc bạn hp
Nhí nhố cô nương đã bình luận
Về làm sao đc khi bạn và a đều có cs riêng mình.dù biết là nối tiếc nhớ nhung.nhưng hãy để nó thành ký ức đẹp đi bạn.mọi cái đã lỡ làng hết rồi.
trang đã bình luận
e cug nhu chi vay.e wen a 2 nam nhug vi a ban cv nhiu va it wtam den e.nen khi xuat hien ng th3 e da noi loi ctay voi a ay.nhu troi da qua bao e roi chi ak.e k hp voi ng t3 vi ngta da co vk.e rat muon way lai voi a ay nhug a ay noi voi e rang cai TOI cua a lon lam bay gjo a co the giup e vuot wa khoang time nay va giup e lay duoc cai bang cao dang de khi nao e ve que lam anh a se lay vk va wen e.nhug e k lam dc chj ak.e nho hluc e ctay voi a ay a ay da khoc rat nhiu nhug e da chuoi a ay nua.nhug gjo co 1so co gai dt nt a ay thi e lai gen len va k chiu noi.nhug a ay noi a se k wen ai dau e cu lo hoc gjoi vo dug nghi gj nhug hoi sao lai k nghi dc chj.e buon lam e k dam doi dien su that.