Vậy là mặc cho nỗi hận khi biết chồng ngoại tình còn chưa kịp nguôi ngoai, chị Giang lại phải là người thừa nhận rằng chính chị đã đẩy chồng tới với người khác.
Chồng ngoại tình vì câu nói “khinh địch”, hạ thấp chồng của vợ
Tất cả đồng nghiệp làm cùng công ty với vợ chồng chị Giang đều bị “nhồi” vào đầu suy nghĩ anh Trường “có cho thêm tiền, gái cũng không thèm theo”, “cho thêm vàng cũng không dám ngoại tình”. Bởi thế khi biết anh Trường có bồ, không chỉ chị Giang choáng váng mà những người còn lại cũng sốc “toàn tập”. Sở dĩ mọi người quá ngạc nhiên quá đỗi như vậy chính là bởi những câu nói “khinh địch”, hạ thấp chồng của chị Giang trước bạn bè, đồng nghiệp.
Vợ chồng làm cùng một công ty vốn dĩ đã nảy sinh nhiều vấn đề. Tuy nhiên, câu chuyện của vợ chồng chị Giang có lẽ đã không quá tồi tệ nếu chị biết giữ gìn lời ăn tiếng nói của mình. Là một người khá hiền lành, ít nói và chỉ chăm chú với công việc, một lòng vì vợ vì con nên anh Trường được mọi người trong công ty xếp vào hàng “sắp tuyệt chủng”. Lẽ ra chị Giang phải thấy điều đó là niềm hạnh phúc và tự hào khi có một người chồng tránh xa được những cám dỗ của cuộc sống. Nhưng với chị ưu điểm đó của anh lại trở thành điều chị mang ra dè bỉu, coi thường.
Trong câu chuyện tán gẫu giữa chốn đông người, khi mà bạn bè đồng nghiệp mỗi người nhắc nhở chị Giang một câu về việc “không lo giữ chồng thiên hạ nó nẫng mất” chị Giang lại tỏ ra bất cần: “Ai chứ ông Trường đần nhà này quẳng ra đường 3 ngày không ai thèm ngó. Tưởng ngoại tình mà dễ à, phải có tiền, có tài, đẹp trai, khéo mồm mà những cái đó có bói cả đời ông Trường cũng chả móc ra nổi. Ông Trường mà ngoại tình được khéo tôi phải khóc nấc lên sung sướng vì cuối cùng chồng cũng ra dáng một thằng đàn ông ấy chứ”.
Chị Giang không hiểu được rằng những lời nói đó đã xúc phạm ghê ghớm tới lòng tự trọng của một người đàn ông. Chị đâu có ngờ, với chị anh chỉ là một ông chồng đần nhưng với cô sinh viên thực tập anh Trường lại là một ước mơ vì anh hiền và ham mê công việc. Bởi thế trước một cô gái tuy không coi mình như thánh thần nhưng chí ít cũng đề cao và coi trọng giá trị bản thân mình, anh Trường nhanh chóng ngã vào vòng tay của người con gái đó.
Khi tận mắt chứng kiến anh Trường đèo cô sinh viên thực tập từ khách sạn ra, chị Giang đã định lồng lộn lên, nhưng rồi chị buộc phải là người cúi đầu nhận lỗi trước lời nói của anh: “Từ trước tới nay với em, anh có khác nào một thứ đồ bỏ đi. Em có bao giờ tự hào và cảm thấy anh có chút giá trị nào đâu. Giờ em tiếc làm gì gã chồng không đáng mặt này. Anh có lỗi nhưng sẽ không níu kéo em bởi vì chẳng hạnh phúc gì khi bên một người không coi trọng mình. Em muốn ly hôn anh cũng đồng ý, còn nếu muốn quay lại, anh hi vọng em dành cho anh một sự tôn trọng”.
Vậy là mặc cho nỗi hận khi biết chồng ngoại tình còn chưa kịp nguôi ngoai, chị Giang lại phải là người thừa nhận rằng chính chị đã đẩy chồng tới với người khác.
Vợ khát vọng về tiền bạc, chồng ngoại tình
Cùng chung một sự chủ quan, thờ ơ, chị Hạ cũng đã “gửi” chồng cho một người phụ nữ khác chăm sóc gần 3 năm trời mà không hề hay biết. Khác với chị Giang, sợ vô tâm của chị Hạ không phải nằm ở những câu nói mà bởi những khát vọng về tiền bạc làm mờ mắt chị. Nó khiến chị không còn nghĩ được điều gì hơn là mục tiêu có nhiều tiền.
Ngày mới lấy nhau, mặc dù mang thai đứa con đầu lòng nhưng vì kinh tế khó khăn nên chị Hạ đã phải “nhịn thèm, nhịn nhạt” đủ thứ. Quá thương vợ, thương con, anh Dũng xung phong lên công tác tại khu miền núi để nhận trợ cấp cao hơn. Dạo đó, khi anh đi, chị Hạ khóc hết nước mắt nhớ thương chồng, chỉ khao khát thi thoảng anh có dịp đi công tác mà về qua nhà. Nhưng rồi cùng với số tiền mỗi tháng anh gửi về cho chị ngày một nhiều hơn. Nó đảm bảo cho chị có cuộc sống no đủ, muốn ăn gì cũng có, mua những gì chị thích vào bất cứ lúc nào và vô tình chị không còn nghĩ tới sự cô đơn của mình và của chồng nữa.
Tiền lương hàng tháng anh gửi về cho vợ ngày một nhiều. Sau 4 năm xa nhà, kinh tế gia đình đã khá giả hơn nhiều, anh Dũng bàn với chị Hạ: “Giờ nhà mình cũng có chút của ăn của để rồi anh tính xin về gần thôi em ạ. Xa nhà nhiều anh cũng tủi lắm, lắm đêm nhớ vợ nhớ con tới chảy nước mắt”. Thế nhưng chị Hạ giãy nảy lên phản đối: “Gọi là có vài đồng chứ so với thiên hạ đã là gì mà anh đã vội bàn lùi. Gần nhau mà kinh tế bấn bít có hạnh phúc nổi không? Đời mình đã vậy còn đời con nữa chứ, anh cứ nán lại đó vài năm nữa tranh thủ kiếm thêm tiền đi”.
Không chỉ không đồng ý cho anh về gần nhà, chị Hạ còn không hề quan tâm xem trên đó anh sinh sống như thế nào, ăn ở ra sao. Nhiều lần anh điện về nói vợ lên thăm anh vài bữa cho đỡ nhớ và xem chỗ anh ở thế nào nhưng chị viện hết lí do này đến lí do khác để từ chối vì ngại đường xá xa xôi. Thấm thoát gần 5 năm nữa qua đi. Những tháng ngày bên nhau của vợ chồng anh Dũng chị Hạ tính ra chỉ được vài tháng. Lúc này, chị Hạ bắt đầu thấy trống trải và giục chồng về gần nhà nhưng anh Dũng lần khần không chịu. Phải tới khi không thể chờ được nữa, chị Hạ mới lặn lội lên tìm chồng mà không cho anh biết để hi vọng tạo bất ngờ cho anh. Vất vả lắm mới tìm thấy chỗ ở của chồng nhưng điều mà chị được thấy là một căn phòng ấm áp, thân thương của anh và một người phụ nữ anh sống cùng suốt 3 năm qua như vợ chồng.
Chị Hạ lao tới túm tóc đánh ghen với người phụ nữ ấy, nhưng anh Dũng ngăn lại. Những câu nói mà anh dành cho chị khiến chị Hạ phải cúi đầu khóc: “Gần chục năm qua anh xa nhà, em chỉ nhìn thấy những đồng tiền mà anh mang về. Đã bao giờ em thử trăn trở nghĩ xem anh cực thế nào, lo lắng anh sống, ăn, ở ra sao chưa? Em có bao giờ biết cảm giác của một người đàn ông xa vợ, xa con không? Cô ấy đã là người là cho anh cái áo để anh mặc trong cuộc họp quan trọng mà nhờ nó mang về cho em thêm cả chục triệu mỗi tháng. Cô ấy cũng là người nấu cho anh những bữa cơm, pha cho anh nước tắm, động viên anh khi công việc nhiều áp lực. Những thứ đó bao năm qua em có làm không? Anh muốn về gần vợ con em cũng không muốn. Giờ anh muốn ly hôn, bởi vì thực tế bao năm qua anh và em cũng đâu có gần nhau mà giờ thấy xa cách. Tiền phụng dưỡng các con anh sẽ vẫn chu cấp đủ”.
Câu chuyện của gia đình chị Hạ có kết cục buồn khi mà chị Hạ cầu xin anh nghĩ lại, cầu xin anh vì tổ ấm gia đình mà tha lỗi cho sự vô tâm suốt một thời gian dài của chị nhưng không được. Anh Dũng vẫn quyết gửi lá đơn ra tòa mặc cho người khác có gọi anh là người chồng tệ bạc nhưng có lẽ chị Hạ là người hiểu hơn ai hết lý do dẫn tới bi kịch gia đình này.
Có lẽ không phải nói nhiều về sai lầm của những người phụ nữ như chị Giang, chị Hạ. Khi có được một người chồng tốt bên cạnh họ đã không biết trân trọng và tỏ ra coi thường. Họ đã không hiểu được rằng, hạnh phúc cũng giống như những cây non, muốn nó lớn lên và tỏa bóng cần phải dành thời gian chăm sóc và nuôi dưỡng.
ni đã bình luận
bài viết này hay nhất và ý nghĩa nhất từ khi mình đọc hạnh phúc gai đình.
Mình chưa có gia đình nhưng nhờ bài viết này mình hiểu ra-mình nên như thế nào để giữ mái ấm hạnh phúc sau này của mình.
hay lắm và ý nghĩa lắm.
my đã bình luận
mình là người đã có gđ.tuy mình còn rất trẻ nhưng chưa bao giờ mình bỏ mặc ông xã mình nv cũng chưa bao giờ mình đòi hỏi quá nhiều.hãy biết điểm dừng.đừng để đồng tiền làm mờ mắt mà đánh mất hpgđ.thật sự mình cũng cám ơn bài viết này nhiều lắm.nó làm mình hiểu ra nhiều điều quý giá trong cs!
nguyen ngoc ha đã bình luận
em cũng có gia đình rồi nhưng mà mới thôi cũng cám ơn bài viết đã cho em biết được một số kinh nghiệm giữ hạnh phúc gia đình