Giờ đây anh và em đã ở rất xa nhau không còn cùng nhau nắm tay đi trên con đường thơ mộng ấy nữa nhưng anh vẫn sẽ chúc em hạnh phúc. Niềm hạnh phúc mà em đã không tìm thấy được ở anh, em hãy vững bước trên con đường em đã chọn.

Em nói chỉ xem anh như là bạn, nói thật ra lúc ấy anh cảm thấy mình đã mất tất cả, mọi thứ đối với anh chỉ là con số không thật tròn trĩnh. Em thật nhẫn tâm, không nghĩ về lúc chúng ta đã có với nhau những ngày hạnh phúc, em không nhớ sao?
Lúc anh gặp em, ngay từ cái nhìn đầu tiên em đã khiến anh phải để tâm. Trong lúc ấy anh thật sự rất bối rối không biết nói những lời nào với em nhưng nụ cười của em đã làm cho anh mạnh mẽ để nói với em. Lúc ấy em cười rất tươi vì những hành động vụng về của anh. Thế là nụ cười của em luôn ở trong đầu anh làm cho tâm trạng anh vui hẳn lên, niềm vui mà anh chưa bao giờ bắt gặp trước đây.
Điều làm anh không thể quên em là em đã tặng cho anh bài thơ do chính em làm, tuy nó không hay lắm nhưng anh rất vui. Lần đầu tiên trong đời có một người con gái làm tặng cho anh một bài thơ, lần đầu tiên có người con gái cùng với anh đi trên con đường mà anh tự gọi nó là con đường tình yêu. Lúc ấy em chỉ cười mà không nói gì, anh càng thêm say đắm nụ cười của em, một nụ cười của thiên thần soi sáng cuộc đời của anh.
Ngày qua ngày hình bóng em lại xuất hiện ngày càng nhiều trong đầu anh thì anh nghĩ đây cũng là lúc anh nên bày tỏ cùng em, anh muốn em hãy là của nhau. Anh lấy hết can đảm để bày tỏ cùng em thì em chỉ cười và nói “em chỉ xem anh như là bạn”. Nụ cười đã đưa anh tới gần em hơn thì bây giờ cũng chính nụ cười ấy đẩy anh ra xa. Tôi lang thang trên con đường đầy gió, gió của trời, gió xé rách tim tôi và làm nó tan nát khi chưa kịp mang hình hài, tôi thầm nghĩ ai là người được em để ý tới chắc là người đó sẽ hạnh phúc lắm.
Giờ đây anh và em đã ở rất xa nhau không còn cùng nhau nắm tay đi trên con đường thơ mộng ấy nữa nhưng anh vẫn sẽ chúc em hạnh phúc. Niềm hạnh phúc mà em đã không tìm thấy được ở anh, em hãy vững bước trên con đường em đã chọn.