Qua một vài người bạn, tôi lời mờ hiểu ra vấn đề “Anh không thể chấp nhận tôi”. Thật cay đắng khi biết được sự thật phũ phàng ấy… Cũng kể từ đó, tôi không còn tin ai và yêu được ai nữa. Thật sự, tôi không còn tin vào cuộc sống, tình yêu và đàn ông nữa…
Tôi, một đứa con gái 23 tuổi, không quá xinh đẹp, giỏi giang nhưng hình thức và tri thức cũng không đến nỗi nào. Tôi tự tin mình đủ hấp dẫn và khéo léo để lấy được trái tim người khác.
Trong suốt 4 năm đại học, tôi cũng có khá nhiều người theo đuổi nhưng tôi không bao giờ dám dành hết tình cảm của mình cho họ. Đối với bất cứ người nào, tôi cũng luôn cố gắng giữ một khoảng cách nhất định.
Tôi vẫn đi chơi, vẫn cười đùa với các chàng trai cưa cẩm mình nhưng tôi không bao giờ cho phép mình được yêu họ say đắm…. Nhưng với anh thì ngoại lệ. Tôi yêu anh ngay từ giây phút đầu tiên gặp gỡ và tình cảm đó càng ngày càng lớn dần lên, cho dù tôi có cố gắng đến mấy cũng không thể trấn áp được trái tim mình.
Rồi tôi cũng có anh… và sau những sự kìm nén, đè chặt nỗi lòng, tôi đã yêu anh một cách điên cuồng nhất mà tôi có thể. Đọc đến đây, có lẽ ai cũng thắc mắc tại sao tôi không mở lòng với người trước? Chỉ vì một điều duy nhất, đó là tôi rất sợ…
Năm tôi học lớp 2, tôi đã bị bỏng rất nặng khiến toàn bộ đôi chân của tôi đã để lại sẹo bỏng rất kinh khủng. Khi tôi mặc quần dài thì không ai biết tôi bị bỏng, hơn nữa, nhìn vẻ ngoài của tôi cũng hoàn toàn bình thường như mọi người… nhưng đó chính là mặc cảm lớn nhất của tôi.
Tôi là một người khá yếu đuối nên tôi rất sợ mình rung động trước một ai đó, chỉ cần người nào đấy cho tôi cảm giác yên bình là tôi có thể dành tình cảm cho họ… nhưng từ trước đến giờ, tôi không dám yêu ai say đắm bởi tôi sợ người ta không chấp nhận một đứa con gái “bệnh tật” như tôi.

Khi tâm sự với vài người bạn của mình, họ đều nói, “Ai yêu mình thật lòng thì điều đó không có gì quá quan trọng”… nhưng tôi lại tự hỏi bản thân mình, “Họ có thể không quan trọng chuyện đó không?”. Và trong đầu tôi lúc nào cũng đặt ra những câu hỏi tương tự như vậy.
Là con gái, tôi chưa một lần được mặc váy như những cô gái khác, thực sự đó là điều khiến tôi rất buồn. Một vài người bạn trai có hỏi, “Sao không thấy em mặc váy bao giờ?”. Khi nghe những câu hỏi đó, tôi thấy thật khổ sở và không biết nói như thế nào… nhưng đó cũng chưa phải là điều tồi tệ nhất.
Tôi yêu anh rất nhiều và tôi cũng cảm nhận được tình cảm anh dành cho tôi rất lớn. Thế rồi, tôi quyết định sẽ nói với anh chuyện về những vết sẹo ở chân với hy vọng mong manh rằng, anh sẽ chấp nhận tôi. Và thật bất ngờ thay, anh không tỏ ra phản ứng gì và còn an ủi tôi rất nhiều, “Em đừng quá lo lắng về điều đó”. Khi nghe anh nói như vậy, tôi cảm thấy rất vui.
Nhưng chỉ khoảng 2 tuần sau, anh bắt đầu ít liên lạc với tôi dần. Sau đó một vài ngày, chúng tôi lại xảy ra một vài tranh chấp nhỏ (mà tất cả đều do anh khơi mào). Anh giận dỗi không nói chuyện với tôi, cũng từ đó, anh im lặng hoàn toàn, không một tin nhắn, không một cuộc điện thoại và cho dù tôi cố gắng liên lạc với anh cũng không thể…
Qua một vài người bạn, tôi lời mờ hiểu ra vấn đề “Anh không thể chấp nhận tôi”. Thật cay đắng khi biết được sự thật phũ phàng ấy… Cũng kể từ đó, tôi không còn tin ai và yêu được ai nữa. Thật sự, tôi không còn tin vào cuộc sống, tình yêu và đàn ông nữa…
Liệu rồi sau này, tôi có thể tìm cho mình một hạnh phúc khác không? Tôi cảm thấy dường như cuộc sống của mình đã hoàn toàn rơi vào bế tắc…
hang đã bình luận
chào bạn
đọc những dòng tâm sự của bạn tôi rất hiểu cảm giác tự ti của bạn, mất niềm tin vào người khác. Chị họ tôi cũng bị bỏng như bạn từ nhỏ, nhưng là bị ở tay, chị ấy cũng bị cơ địa lồi, nên cũng rất mặc cảm, dù đã ghép da từ đùi lên nhưng vẫn chỉ được phần nào thôi bạn ah. Chị ấy nói nếu không chữa khỏi tay thì sẽ không lấy chồng,giờ chị ấy cũng đã yêu và sắp kết hôn bạn ah, chị ấy cũng cho anh xem những vết sẹo đó nhưng a ấy vẫn yêu thương chị ấy đó thôi bạn. Bạn hãy mạnh mẽ vượt qua nỗi buồn này nhé, rồi bạn sẽ tìm được một nửa, người yêu thương bạn thật lòng, chứ không vì điều gì khác. Chúc bạn may mắn, hp
hien đã bình luận
ban ah con nguoi ai cung co khiem khuyet. minh phai co gang vuot qua no de cuoc song cua minh tro nen co y nghia. ban hay co gang len nhe.
thanhvan đã bình luận
Chào bạn!
Đọc những dòng tâm sự của bạn mình cảm thấy thật buồn làm sao. Con người sinh ra không phải ai cũng được hoàn hảo 100%, nếu anh chàng ấy đối xử với bạn như vậy thì bạn cũng không nên bận tâm làm gì vì người như thế sẽ không bao giờ đáng để bạn lấy làm chồng, làm 1 bờ vai vững chắc để tự vào. Hãy cố gắng tự tin lên bạn nhé, biết đâu sẽ có 1 cánh cửa khác đang mở ra để chào đón bạn. Chúc bạn sớm tìm được 1 nửa đích thực nhé.
luyến đã bình luận
cái đấy không ảnh hưởng gì cả bạn ak, tự tin lên những kẻ như thế thì r addi mình không có gì mà tiếc cả
có lên,
thuy đã bình luận
Mình cũng giống như bạn, mình cũng mang trên đôi chân những vết bỏng đó và mình hiểu được tâm trạng của bạn , mình cũng từng k giám yêu một ai vì sợ họ không thể chấp nhận mình.Nhưng ở đời không hẳn là như thế đâu ,tin mình đi bạn sẽ gặp người thật sự xứng đáng với bạn cũng giống như mình bây giờ.Hạnh phúc luôn mỉm cười với những ai biết mở rộng lòng mình.Đừng tự ti với bản thân hãy luôn mỉm cười nhé
Hoahanhphuc đã bình luận
Bạn đừng nên buồn về con người coi trọng vẻ bề ngoài. Mình hy vọng bạn sẽ tìm được tình yêu đích thực của mình. Đừng buồn bạn nhé!
hai đã bình luận
day la ban chua tim dc ng thuc su voi ban thoi. hay mo long ra nhe