Các bạn ạ! Tôi phải làm gì lúc này đây? Tôi có nên tiếp tục lén lút yêu anh không? Nếu như chồng tôi biết được điều bí mật này thì chắc chắn một điều rằng, gia đình tôi sẽ tan vỡ… nhưng nếu không có anh, tôi sẽ chẳng còn niềm hạnh phúc nào nữa.
Tôi năm nay 23 tuổi, ở cái tuổi này bạn bè tôi vẫn đang được tự do vui vẻ, còn tôi, tôi đã có gia đình và một bé trai đã hơn 1 tuổi. Tôi yêu từ khá sớm, khi đó tôi mới 17 tuổi, đó là một người bạn cùng trường phổ thông và học trên tôi 2 lớp.
Ở cái tuổi mơ mộng đó, chúng tôi đến với nhau không hề tính toán gì… và tôi đã tự nguyện trao tất cả cho người mình yêu. Để rồi một thời gian sau, tôi nhận được sự phản bội từ anh. Anh rời xa tôi và chọn một cô gái chỉ hơn tôi một thứ duy nhất, đó là cô ta được sinh ra trong một gia đình giàu có. Nếu lấy cô ấy, anh ta sẽ được đáp ứng mọi mong muốn về tiền bạc.
Suốt một thời gian dài, tôi đã rất buồn Lúc ấy tôi đang học lớp 12, việc đó ảnh hưởng rất nhiều tới cuộc sống của tôi. Nhưng rồi thời gian trôi qua, mọi chuyện cũng dần lắng xuống và tôi cũng bớt nhớ anh hơn.
Cuối năm lớp 12, tôi quen anh, chồng của tôi bây giờ. Nhà anh gần nhà tôi và anh hơn tôi 4 tuổi. Anh có vẻ bề ngoài rất đẹp trai, chững chạc và điều đặc biệt là có rất nhiều cô gái theo đuổi anh. Thế nhưng anh cũng là người đàn ông trăng hoa giống người cũ của tôi. Tôi biết điều đó nhưng không hiểu sao tôi vẫn yêu anh.
Anh yêu tôi và chăm sóc tôi rất chu đáo, mặc dù trong khi yêu tôi, anh vẫn đi lại với những cô gái khác nhưng tôi biết đó chỉ là qua đường, còn anh vẫn yêu tôi thật lòng.
Khi tôi thi đỗ đại học, anh nói anh rất buồn vì sợ khi tôi đi học, anh sẽ mất tôi. Anh rất sợ tôi sẽ yêu người khác. Không những thế, anh luôn ghen tức với quá khứ của tôi vì anh biết tôi đã từng rất yêu người cũ… nhưng thời gian trôi đi, tình yêu của chúng tôi đẹp như chuyện cổ tích.

Anh luôn yêu chiều tôi hết mực. Khi tôi đi học, chúng tôi không ở gần nhau nhưng cứ cuối tuần dù ở xa thế nào, mùa đông mưa gió rét mướt thế nào anh cũng phóng xe về thăm tôi dù chỉ một đêm. Điều đó làm tôi cảm động và yêu anh nhiều hơn.
Khi tôi đang học năm thứ hai thì tôi có bầu với anh. Lúc tôi nói điều đó với anh thì anh đã ngỏ lời muốn cưới tôi làm vợ. Tôi biết anh không muốn cho tôi đi học nữa, anh muốn tôi ở nhà để sinh con để cái cho anh… và cuối cùng, tôi đã quyết định nghỉ học một năm để ở nhà kết hôn và sinh con.
Khi biết chuyện, hai gia đình đã ra sức phản đối vì tôi còn đi học… nhưng chúng tôi vẫn quyết định đấu tranh để giữ đứa con và bảo vệ cho tình yêu của chúng mình. Cuối cùng, hai chúng tôi cũng đã thắng sự ngăn cấm của hai bên gia đình để tổ chức một đám cưới hạnh phúc.
Thế nhưng, sau đám cưới, anh tỏ rõ mình là một con người khác. Anh thay đổi hoàn toàn… và lúc đó, tôi mới nhận thấy mặt trái của con người chồng mình. Anh kiếm tiền giỏi nhưng tiêu tiền cũng rất giỏi. Làm bao nhiêu, anh cũng tiêu xài phung phí hết vào cờ bạc, nhậu nhẹt với bạn bè. Chưa bao giờ tôi thấy anh nghĩ đến tương lai chồng vợ, con cái sau này. Không những thế, bản chất lăng nhăng của anh cũng bắt đầu được thể hiện. Anh luôn trò chuyện với những người con gái lạ trước mặt tôi… Cũng từ đó, hai đứa bắt đầu bất đồng quan điểm sống nên thường xuyên cãi nhau.
Khi tôi sinh con, anh không động tay động chân giúp đỡ mẹ con tôi bất cứ việc gì. Chưa bao giờ anh dành một chút ít thời gian để trông con giúp tôi. Một tay tôi chăm con suốt một năm nghỉ học ở nhà khiến tôi cảm thấy vô cùng một mỏi.
Anh là một người đàn ông rất khó tính. Suốt ngày, anh chỉ đạo tôi làm hết việc này đến việc khác, nếu tôi không làm theo ý anh thì sẽ bị anh chê bai, kể xấu với mọi người. Tôi vốn là một cô gái hiền lành nên không bao giờ dám cãi lại anh, chỉ biết nhận hết thiệt thòi về phần mình. Đêm đêm, anh lại đi chơi đến tận khuya, thậm chí tới sáng sớm anh mới về. Tôi có góp ý với anh nhiều nhưng anh vẫn không thay đổi, mà trái anh, anh tỏ vẻ coi thường tôi, coi thường cả gia đình, bố mẹ tôi… Khi nhà tôi có việc gì cần giúp đỡ, anh không bao giờ có mặt mà luôn tìm mọi cách để lảng tránh, khi bố tôi ốm nặng, anh cũng không một lời hỏi thăm… dù hai nhà chỉ cách nhau có mấy bước chân.
Một năm trôi qua, cuộc sống của tôi chan bằng nước mắt, tủi hờn. Tôi cảm thấy hối hận vô cùng khi đã lầm lỡ tin, yêu, để rồi lấy anh ra. Sau một năm nghỉ nhà sinh con, tôi quyết định sẽ đi học lại nhưng anh một mực không cho tôi đi… nhưng bằng mọi lý lẽ và thuyết phục, cuối cùng anh cũng đã đồng ý.
Tôi quyết định gửi con lại cho bà nội để tiếp tục đi học… còn anh ta vẫn không thay đổi bản tính trăng hoa, lăng nhăng của mình. Khi vợ bận rộn việc học, nhà cửa thì anh vẫn cứ ham chơi, nhậu nhẹt với bạn bè suốt ngày. Những lúc tôi góp ý, anh lại nổi nóng và chửi bới tôi, lẫn cả gia đình tôi không ra gì… nhưng nghĩ vì gia đình, vì con cái nên tôi lại nhẫn nhục chịu đựng.
Buồn vì cảnh gia đình không hạnh phúc, tôi lang thang vào room chat để mong tìm được một người bạn để tâm sự, chia sẻ với nhau những nỗi niềm này. Và rồi, tôi đã tìm được một người bạn, ban đầu tôi chỉ có ý định giết thời gian… nhưng không hiểu sao, càng nói chuyện với người đó, tôi cảm thấy rất hợp và luôn lắng nghe, chia sẻ cùng tôi.
Khi anh hỏi tôi đã có gia đình chưa thì tôi nói dối rằng, “Em chưa có gia đình”, rồi chúng tôi đã cho nhau xem ảnh và cảm thấy khoảng cách giữa hai người bạn ảo càng ngày càng gần gũi nhau hơn.
Anh hơn tôi 2 tuổi, anh rất đẹp trai, đẹp một cách hiền lành, thân thiện, chứ không vũ phu như chồng tôi. Khi nói chuyện trên mạng, chúng tôi nói chuyện với nhau rất thẳng thắn nên khi gặp nhau, chúng tôi cũng không hề có gì ngại ngần hay lạ lẫm. Nhìn anh ở ngoài trông còn đẹp hơn anh trong ảnh và tôi cũng vậy, nhìn phom người thon thả của mình, không ai biết rằng tôi đã sinh con.
Chúng tôi đã ở bên nhau một ngày một đêm… và tất nhiên là chuyện ấy đã xảy ra. Anh là một người rất hoàn hảo: đẹp trai, phong độ, ăn nói nhỏ nhẹ như rót mật vào tai và đặc biệt là anh rất giỏi chiều phụ nữ. Dù chỉ được ở bên anh một đêm thôi… nhưng tôi cảm giác mình như cái cây héo khô được tưới thêm nhựa sống. Tôi chưa bao giờ cảm nhận được niềm hạnh phúc vô bờ như khi ở bên anh.
Từ hôm được ở bên anh, ngày nào tôi cũng nhớ anh và cảm thấy ngưỡng mộ anh rất nhiều. Hôm nào không thấy anh online hay không được nói chuyện với anh khiến tôi cảm thấy rất buồn. Tôi biết nếu mọi chuyện bại lộ, tôi sẽ mất tất cả. Hơn nữa, chuyện tình cảm của chúng tôi cũng sẽ không đi được đến đâu… nhưng càng nghĩ, tôi lại càng thấy yêu anh hơn và chán ghét cuộc sống gia đình mình.
Các bạn ạ! Tôi phải làm gì lúc này đây? Tôi có nên tiếp tục lén lút yêu anh không? Nếu như chồng tôi biết được điều bí mật này thì chắc chắn một điều rằng, gia đình tôi sẽ tan vỡ… nhưng nếu không có anh, tôi sẽ chẳng còn niềm hạnh phúc nào nữa.
Các bạn ạ! Tôi phải làm sao đây? Tôi yêu anh nhiều lắm… nhưng tôi phải làm sao để dối diện với gia đình mình?
Tôi mong các bạn hãy cho tôi lời khuyên để giúp tôi vượt qua tình huống này!
Vị Quân đã bình luận
Chào chị!
Đọc xong bài của chị thì Tôi thấy chị là người phụ nữ dường như quá thoáng. Và dường như chị luôn đánh giá người khác qua bề ngoài của họ khi chị chưa tiếp xúc được nhiều. Điều này có lẽ xuất phát từ việc chị lập gia đình sớm và chưa tiếp xúc nhiều với người khác phái nên khi chị đang chán nản gia đình, chị gặp được những người bạn, chị như trút được gánh nặng gia đình. Tôi không biết chồng chị xấu xa, dã man đến đâu nhưng tôi đã thấy chị là người có lỗi rồi đấy. Tôi nói nếu giả sử, người đàn ông chị quen qua mạng kia yêu chị “thật” thì chính chị đã gây tổn thương cho cả 2 người đàn ông khi sự thật phơi bày. Chị còn trẻ, đường đời còn dài, chị nên xem lại mình, nếu chị khuyên chồng chị không được thì chị nhờ cha mẹ 2 bên….đến khi không còn cứu vãn được thì chị cứ ly hôn. Còn Tôi thấy chuyện chị với người đàn ông qua mạng đó, quả rất mong manh, chị biết bao nhiêu về người ta, có khi nào anh ta cũng như chị đang nói dối về mình. Chị nên tìm hiểu cẩn thận, bạn bè qua mạng có thể trò chuyện, nói chuyện phím nhưng để tiến tới một bước dài hơn trong cuộc sống thì không thể vội vã được chị ạ và bản thân chúng ta cũng không nên cho mình cái quyền được buôn thả như thế. Chúc chị hạnh phúc
mai lan đã bình luận
tôi là một người con gái nhưng khi đọc những dòng tâm sự của bạn tôi cũng thấy hết sức rắc rối. yêu từ tuổi 17 cũng không có gì là sai. nhưng bạn luôn quá dễ dái với tình yêu. cho đi rồi nhưng lại không muốn nhận lại. bạn dễ dàng cho đi cái quý gái nhất của đời con gái, nhưng lại có thể chia tay . bạn dễ dàng lấy chồng khi vẫn còn đang đi học, đang phụ thuộc. tất cả đều đến rất nhanh chỉ bằng con tim chứ không bằng thực tại. nếu bạn suy kĩ cho tương lai thì bạn đã không phải lấy chồng sớm, bây giờ bạn đã có thể yêu người đàn ông bạn cảm thấy lí tưởng trong lòng bây giờ. nhưng bạn đã lựa chọn thì bạn phải đi theo, bây giờ bạn đã là mẹ thì bạn phải làm chọn nghĩa vụ của mình. xã hôi bây giờ là bình đẳng, nhưng mình là phụ nữ thì mình phải làm chọn nghĩa vụ của phụ nữ bạn nhé.
Thuý đã bình luận
Chị ak,hãy cố gắng với GD của chị.Đừng di theo vòng luẩn quẩn đấy nữa nếu chị yêu con chị.hãy nghĩ cho con khi lớn lên sẽ không có ba mẹ mình bên cạnh..và cha nó đã thế thỳ chị đừng bắt con phải khổ hơn nu~a. một người chồng như thế thỳ rất đáng trách
gam đã bình luận
chao ban minh cung hieu dc tam trang cua ban chong minh cung the va minh da dung cach do de tra thu chong
thanh thuy đã bình luận
chao ban. Tôi khuyên ban nên dụng lại đi.bạn đùng tha mồi băt bóng vói bọn đan ông nưa.ho đeu jong nhau cả thoi.xin lôi bạn chư đên giờ này bạn vân chưa nhận thây răng người yêu cũ,chồng bạn,tình nhân của bạn đêu cùng một loại người sao?bạn nên cương quyết để tim ra giải pháp thao gỡ cho cái tổ âm bé nho cua bạn kìa.bạn hãy tim giải phap để ông chồng ko gia gi cua bạn phải quay về bên vo con.tôi biêt điều này rất kho ko đễ như noi n bạn nên thử bạn ah.tôi chúc bạn may mắn.
hoahong đã bình luận
Đàn ông là như vậy đấy, chồng chị cũng vậy, từ khi lấy chịi 10 năm nay thì chồng chịi cũng phải yêu đến cả chục cô rồi. Ngoài ra còn hay đánh vợ, công việc gia đình thì không động tay, động chân, đã thế còn chửi cả bố mẹ vợ…đã nhiều lần chị định lyhôn cho rồi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy như vậy thì khổ cho các con, thế là chị phải cố gắng trong tất cả mọi mặt để chồng nhìn nhận lại mình mà thay đổi cách sống. Ở cuộc đời này, đã là phụ nữ thì khi lấy chồng là phải chịu khổ và chịu mọi thiệt thòi, nếu không chịu chấp nhận và hoàn thiện mình hơn nữa thì gia đình tan vỡ và khi ấy chỉ khổ cho con cái thôi. Hãy cố gắng lên em nhé! Hãy nhìn nhận lại mình, và hoàn thiện mình hơn nữa, đừng vội chùn bước. Chúc em hạnh phúc.
thu thủy đã bình luận
Chào em! Đọc bài viết của em chị thấy em cần phải xem xét lại mình, hãy suy nghĩ cho chín chắn trước khi quyết định nhé, góp ý như Vị Quân là chị thấy rất hợp lý và chân thành đó. Em đừng quá thoáng với mình như thế chứ, em đã 2 lần sai lầm khi yêu quá vội vàng và hậu quả em đang phải gánh chịu. Em có quyền tìm hạnh phúc cho mình nhất là khi em còn quá trẻ nhưng đã vấp ngã rồi thì lần sau mình phải thận trọng hơn chứ. Nếu chồng em hư hỏng thì em hãy cố gắng nhẹ nhàng khuyên bảo, nếu em làm không được thì nhờ gia đình và bước đường cùng thì em mới ly hôn, vì em đã có con, đã làm mẹ thì làm việc gì cũng nghĩ đến con mình trước đã đừng để nó chịu thiệt thòi bất hạnh. Khi đã ly hôn rồi em có thể tìm hạnh phúc mới cho mình nhưng phải chân thành và thận trọng em à. Đừng vội vàng quá nhé.Đàn ông không muốn lấy những người phụ nữ dễ dãi đâu,và họ cũng k tôn trọng mình khi biết mình là một người dễ dãi.chúc em có những quyết định đúng đắn
cun con đã bình luận
Khi đoc những tâm sự của em chị cảm thấy rất giống hoàn cảnh của mình bây giò,nhung chị lấy chồng khi đã học xong đại học và đi làm,chị chưa bao giò làm gì có lỗi với chồng nhung a ấy chẳng bao giờ tin chị, luôn ghen tuông một cách vô lí, thậm chí còn đánh đập vợ, nhưng a ấy đâu biết làm như vậy chỉ khiến chị thêm mệt mỏi và chán nản .Có lúc chị đã muốn vứt bỏ tất cả , nhưng vì con và vì những người thân của mình nên chị không thể . cho đến khi chị gặp người ấy .từ khi gặp người ấy và được tâm sự cùng người ấy chị cảm thấy cuộc sống của mình hạnh phúc hơn ,từ trong sâu thẳm lòng mình chị luôn nghĩ về người ấy và dành cho người ấy sự yêu mến và ngưỡng mộ .tình cảm ấy là nguồn động lực để chị cố gắng trong công việc và vượt qua những nỗi buồn trong cuộc sống.Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở đó.Chị không cho phép mình làm gì có lỗi với chồng và trái với đạo lí.Người ấy cũng vậy, chính vì vậy mà chị càng yêu mến và cảm phục người ấy .
ngo đã bình luận
em cũng đang trong hoàn cảnh của chị. Chỉ có điều anh ấy biết em đã có gia đình và anh ấy cũng chấp nhận chuyện đó. Em cũng không biết anh ấy có thật lòng không nhưng em vẫn thấy vui và hạnh phúc. Em không muốn dừng mối quan hệ này lại nhưng lại thấy thương anh, sợ làm tổn thương anh. Giờ e cũng không biết phải làm sao nữa.